Truyện ngắn ngủi Nam Cao
- Bu ơi con cái đói....
Lần này còn có lẽ là lượt loại chục, thằng cu nhỏ xíu chạy về đòi hỏi ăn, chị lẳng lơ Chuột đang được quấy một nồi gì vô nhà bếp, gắt tiết chạy đi ra mắng át nó đi:
- Đã bảo không còn cơm trắng rồi, tí nữa trà chín thì ăn trà mà!...
Thấy u gắt, thằng cu không đủ can đảm đòi hỏi ăn nữa, tuy nhiên mặt mũi nhăn nhó bịu xịu như mong muốn khóc. Chị lẳng lơ Chuột thương sợ hãi, êm ả bảo:
- Con chạy đi ra vườn coi chị Gái thực hiện cỏ, khi này trà chín bu gọi về tuy nhiên ăn... chóng ngoan ngoãn rồi bu thương.
Nhưng nó ko động đậy, tuy nhiên nó còn động đậy làm thế nào được: một tóm cơm trắng nhỏ ăn kể từ sáng sủa đã biết thành kiểu mẫu bao tử siêng năng của con cái ngôi nhà túng bấn xài không còn tiến công phèo một chiếc rồi, còn chi. Nó ngồi phịch xuống khu đất, gục nguồn vào ngưỡng cửa ngõ, ngáp...
- Sắp chín ko, bu?
Quay đi ra vẫn thấy con cái ở phục đấy, đôi mắt lờ ngờ như bị tiêu diệt lả, chị Chuột chép miệng:
- Thôi đây! Chín chả chín thì chớ, bắc u nó đi ra mang đến bọn chúng mi ăn không tồn tại bọn chúng mi thực hiện tội cũng bị tiêu diệt. Chốc lại nheo nhéo, chốc lại nheo nhéo...
Chị vừa phải nhâm nhẩm, vừa phải dập tắt đám cháy rồi bắc kiểu mẫu nồi phía trên nhà bếp xuống, lấy một chiếc vỏ trai múc vô bao nhiêu kiểu mẫu chén sành mẻ mẻ tứ tung, bịa tức thì bên trên mặt mũi khu đất. Thằng cu Bé cuống quýt vàng lê xích lại ngay sát, nhì đôi mắt lóng lánh đổ vào cả vô bao nhiêu chén “chè” gray clolor đục, sương bốc lên ngun ngút. Mồm nó nuốt nước miếng ừng ực, mũi nó nở hẳn đi ra như nhằm hít lấy mùi vị của sương trà ngọt nhạt. Chị lẳng lơ Chuột cần fake tay cản này lại, kinh sợ nó sà vô tuy nhiên bị rộp. Chị bảo nó:
- Còn lạnh lẽo lắm, ko ăn được. Con đi ra vườn gọi chị về mang đến chị ăn với không tồn tại cần tội bị tiêu diệt, nó thực hiện vần vật kể từ sáng sủa cho tới giờ tuy nhiên không được tí gì vô bụng.
Không đợi dến nhì giờ, chị Gái hớn hở chạy về, luộm thuộm lốc thốc vô bao nhiêu miếng giẻ rách nát tơi tả, vừa phải cho tới nhà bếp nó đang được reo lên:
- Sướng quá! Lại được ăn trà tê liệt chứ! Có ngọt ko bu? Bu lấy đâu được mật và lại nấu nướng trà thế?
Chị Chuột mắng yêu thương con:
- Úi chà! Tíu tít như con cái u ngốc ấy! Tha hồ nước ăn cho tới ngán chê, chỉ kinh sợ không vấn đề gì nuốt được thôi, con cái ạ.
Rồi chị bảo thằng cu Bé:
- Bé lại phía trên, bu mang đến ăn.
Thằng cu ngồi xổm mặt mũi u, hấc mặt mũi lên, há hốc mồm đi ra như con cái chim non đợi u mớm bùi nhùi. Một miếng vô mồm, nó đang được cuống quýt nuốt thỏm chuồn, tán tụng “ngon quá”. Nhưng còn chưa kịp ăn miếng nữa, nó đang được oẹ một chiếc, mũi đỏ tía lên, nước đôi mắt ứa đi ra giàn giụa.
- Sao thế?
Nó chỉ hụ hị nom u tuy nhiên ko phát biểu, cũng ko Chịu há mồm ăn nữa. Cái Gái nom u, xêu một miếng trà nữa ăn demo lại:
- Nhạt vượt lên trước, bu ạ.
Chị Chuột mắng con:
- Làm gì có rất nhiều mật tuy nhiên ngọt. Có tuy nhiên ăn mang đến no bụng là phúc rồi.
Thằng cu chừng đói vượt lên trước ko Chịu được, lại há mồm đi ra. Mẹ nó đút mang đến nó một xêu nhỏ nữa. Nó nhắm đôi mắt, choạc cổ, cố nuốt mang đến trôi. Nhưng giống như lượt trước, này lại oẹ đi ra, và khóc oà lên. Chị lẳng lơ Chuột lấy ống tay áo vệ sinh nước đôi mắt ko cố nổi đang được trào đi ra nhì má hõm xanh xao bùng như người trượt nước. Cái Gái lấy ngón tay di một viên “chè”. Rồi bỗng nhiên phát biểu to tướng lên:
- À! Con biết rồi! Không cần trà, cám mà! Cám nâu tuy nhiên bu bảo chè!
Nhưng u nó liếc mắt nom nó, lấy ngón tay đã cho thấy phía ngôi nhà ngoài phát biểu khẽ, tuy nhiên tương đối gắt:
- Khe khẽ kiểu mẫu mồm một tí! Réo mãi lên, thằng tía mi nó nghe thì nó bị tiêu diệt. Nó đang được đau đớn ở đấy, dung dịch không tồn tại, mà còn phải bực bản thân thì nó bị tiêu diệt.
Rồi nhì u con cái lẳng lặng ăn, cố nuốt những chén cám quánh khè mang đến hứng đói. Thằng cu chắc chắn ko Chịu ăn, ngồi khóc ti tỉ đòi hỏi cơm trắng. Chị lẳng lơ Chuột đành dỗ dành nó:
- Thôi nín tức thì, bu ăn đoạn bu van thầy cho 1 miếng tuy nhiên ăn.
Chị bế con cái rón nhón nhén lao vào khu vực chõng ở. Thằng nhỏ xíu vẫn sụt sịt. Anh lẳng lơ Chuột giở bản thân, tương đối nghiêng mặt mũi con quay đi ra. Một làn vừa đủ sáng lướt qua loa thực hiện mang đến kiểu mẫu mặt mũi hốc hác và màu sắc domain authority đang được xanh xao lại càng xanh xao thêm thắt. Mái tóc nhiều năm vượt lên trước xoà xuống tai và cổ, nhì con cái đôi mắt ngờ ngạc và lờ ngờ, các chiếc răng nhiều năm và thưa ở kiểu mẫu mồm hé đi ra khiến cho dễ dàng thở khiến cho anh sở hữu kiểu mẫu vẻ dễ dàng kinh sợ của con cái quỷ đói. Thấy phu nhân con cái, anh cố gượng gạo nhếch mồm cố gượng gạo một chiếc mỉm cười méo xẹo và vừa phải thở lào phào vừa phải căn vặn vì chưng một loại giờ yếu ớt ớt như kể từ trái đất mặt mũi tê liệt fake lại:
- Nó làm thế nào thế?
Chị lẳng lơ Chuột xốc con cái lên một cái:
- Nó vòi vĩnh đấy chứ sở hữu thực hiện sao? Cơm gạo đỏ tía ko Chịu ăn, đòi hỏi ăn cơm trắng white của thầy cơ.
- Thì lấy mang đến nó ăn, tôi ăn làm thế nào hết?
Chị lẳng lơ Chuột lấy liễn cơm trắng chực moi mang đến con cái một không nhiều. Nhưng anh bảo:
- Mang cả đi ra mang đến nó ăn, tôi ko ăn nữa đâu. Còn từng nào vét mang đến kiểu mẫu Gái với bu em ăn không còn chuồn, nhằm nó thiu đi ra đấy.
Chị lẳng lơ Chuột mỉm cười, bảo chồng:
- Thằng cu nó dở người, chứ u con cái tôi ăn cơm trắng đỏ tía đang được no rồi, ăn vô đâu được nữa?
Anh biết phu nhân dối trá, chực phát biểu, tuy nhiên lại thôi, rầu rĩ buông một giờ thở nhiều năm. Vợ lo sợ lo ngại hỏi:
- Bây giờ người thế này, nhằm tôi kể với thầy lang lấy dung dịch.
- Tiền đâu tuy nhiên dung dịch thang mãi?
- Tôi vừa phải phân phối con cái chó mực với nhì chống chuối non được tứ hào.
Chồng nom phu nhân, ngẫm suy nghĩ một chút ít rồi bảo:
- Đừng lấy dung dịch nữa, tôi chuẩn bị khoẻ rồi, chỉ ăn mang đến nó khoẻ lên cứng cáp bệnh dịch cần không còn. Bu em đong mang đến tôi cả tứ hào gạo đỏ tía, chớ đong gạo white ăn nhạt nhẽo lắm.
Vợ gật đầu:
- Cũng được, tuy nhiên đang được thiệt ngoài chưa? Tôi nom thầy em còn mệt nhọc lắm.
- Ốm luôn luôn sáu mon trời thực hiện tuy nhiên ko mệt nhọc sao được? Đi đi…
- Đi tức thì giờ à?
- Ừ, trở lại ngôi nhà bà phó Cửu ấy, xa vời một tí tuy nhiên được rẻ mạt.
Vợ gật đầu bảo thằng cu:
- Con ngồi phía trên với thầy mang đến bu chuồn đong gạo nhé?
Nó ko Chịu, kinh sợ quánh nom thân phụ. Chị mắng:
- Con ngôi nhà vô phúc, lại kinh sợ bố!... Khốn nàn, bên trên trở về không tồn tại chi phí mua sắm bánh mang đến nó nên nó giẫn dữ đấy tuy nhiên, cần tội bị tiêu diệt, con cái ạ.
Nhưng anh lẳng lơ Chuột bảo:
- Cho cả nó chuồn, kẻo nó khóc. chỉ bảo kiểu mẫu Gái về tôi bảo.
*
* *
Người thân phụ khốn nàn nom người con chòng chọc, thở nhiều năm. Một giọt lệ kể từ từ quanh xuống chiếu.
- Thầy bảo gì con cái ạ?
- Lúc nãy u con cái mi ăn cám cần không?
Gái gượng gạo mỉm cười cãi:
- chén trà đấy chứ.
Bố nó chép miệng:
- Khốn nàn, trà đâu tuy nhiên ăn, cơm trắng còn không tồn tại nữa là chè! Rõ mi cực kể từ vô bụng u...
Cái Gái cúi đầu xuống ko phát biểu. Anh lẳng lơ Chuột thở dài:
- Con chuồn lấy mang đến thầy kiểu mẫu ghế buộc giậu, với sợi thừng ở gác nhà bếp nhằm thầy vướng lại kiểu mẫu võng, thế này quá cao.
Cái Gái lấy ghế và thừng vô. Anh lẳng lơ bảo:
- Để đấy mang đến thầy rồi đi ra vườn thực hiện cỏ chuồn.
Nó đi ra vườn, anh gượng gạo ngồi dậy, xuống ngoài chóng, mon men đi ra đóng góp chặt cửa ngõ chống lại. Anh lấy kiểu mẫu thừng, thực hiện một chiếc tròng chắc chắn rằng, sử dụng rất là tàn sót lại, trèo lên ghế, nhì chân ngẳng nghiu run rẩy lẩy bẩy. Anh buộc cẩn trọng một đầu chão lên xà ngôi nhà, buộc đoạn, mệt nhọc vượt lên trước, anh đu vô kiểu mẫu thừng, gục đầu xuống thở. Anh thấy lòng đau xót, nước đôi mắt giàn đi ra nhì má lõm. Rồi anh ngược quyết, anh đứng ngay người lên, chui nguồn vào tròng, kiểu mẫu thừng trưởng thành và cứng cáp cọ vô cổ thực hiện anh rùng bản thân, khóc nấc lên một giờ. Cả thân mẫu hình mảnh mai chính thức rung rinh ví thử một tàu lá run rẩy trước bão táp. tình cờ anh ngừng bặt, ngây người đi ra nghe ngóng. Tiếng ai vừa phải gọi ngoài ngõ, tiếp cho tới kiểu mẫu Gái thưa và chạy đi ra, giờ người tê liệt the thé:
- Bu mi đâu?
Tiếng kiểu mẫu Gái rụt rè đáp lại:
- Bẩm bà, bu con cái chuồn vắng ngắt.
- Đi vắng! Đi vắng ngắt mãi! Mày về bảo con cái u mi nội ngày mai ko trả chi phí tao thì tao khơi mộ lên đấy. Cái kiểu như chỉ biết ăn ko.
Anh lẳng lơ Chuột rít nhì hàm răng lại. Hai chân khó tính giẫm phắt kiểu mẫu ghế sụp văng xuống khu đất. Cái tròng rút mạnh lại. Cái bộ khung quấn domain authority giãy nảy giụa như 1 gà bị bẫy, sau nằm trong, nó chỉ từ gật từng kiểu mẫu lờ đờ bên dưới sợi chão thừng lủng lẳng.
Ở ngoài ngõ, u con cái chị lẳng lơ Chuột vừa phải kêu khóc vừa phải nài lễ bái. Bà Huyện chắc chắn bắt mẻ gạo mới nhất đong nhằm trừ sáu hào chị Chuột vay mượn kể từ nhì mon trước mang đến ông xã nốc dung dịch.
- ← Con mèo
- → Một đám cưới