Xuất hiện tại vô thời kỳ đầu cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp, gần như là đồng thời với Đèo cả của Hữu Loan, Tình sông núi của Trần Mai Ninh, Tây Tiến của Quang Dũng, Bên bại sông Đuống của Hoàng Cầm, Nhớ của Hồng Nguyên vẫn tạo sự cỗ “ngũ tư bất tử” của thơ chống Pháp thưa riêng rẽ và vô lịch sử hào hùng đua đàn nước Việt Nam thưa cộng đồng.
Ngay kể từ khi mới mẻ xuất hiện tại, Nhớ của Hồng Nguyên đang trở thành một hiện tượng lạ, một sự khiếu nại, được Viral thoáng rộng và phụ thuộc vào trí lưu giữ của không ít người, nhiều tầng người dọc từ năm mon.
Vì sao bài bác thơ lại sở hữu mức độ ám ảnh và vang động vì vậy trong thâm tâm người đọc? Lý giải vấn đề này tưởng ko dễ dàng và đơn giản, tuy nhiên ko cần là ko thực hiện được, nhất là sau rộng lớn nửa thế kỷ vẫn trôi qua chuyện, Tính từ lúc ngày bài bác thơ Thành lập. (1948?)
Bài thơ đem toàn bộ 62 dòng sản phẩm thơ, dòng sản phẩm lâu năm nhất đem 10 chữ (Có u già nua bắt rận mang đến những người con xa), dòng sản phẩm tối thiểu đem nhì chữ (- Đằng nớ?) và được chia thành thân phụ đau đớn thơ mạch lạc, khúc triết, đem banh đem khép và đem cải cách và phát triển ở khoảng tầm thân ái thân bài bác. Cả bài bác thơ tương tự “kịch bạn dạng phân cảnh” của một bộ phim truyện tư liệu, nói tới một cuộc tiến quân pk của những người dân bộ đội Vệ quốc đoàn vô thời kỳ kháng chiến chống Pháp.
Vậy vô đoàn quân ấy đem từng nào người, bọn họ là những ai? Vào đầu bài bác thơ, thi sĩ ko ngần lo ngại, trình làng luôn:
Lũ bọn chúng tôi
Bọn người tứ xứ
Gặp nhau hồi chưa chắc chắn chữ
Quen nhau kể từ buổi “một, hai”
Súng phun ko quen
Quân sư mươi bài
Rồi thi sĩ hồn nhiên hạ tức thì một điều bình về niềm tin đoàn quân ấy:
Lòng vẫn mỉm cười vui sướng kháng chiến
Thế đấy, Cửa Hàng chúng tôi tự động trình làng về Cửa Hàng chúng tôi như vậy đấy! Số lượng của Cửa Hàng chúng tôi ko được công thân phụ rõ ràng (có lẽ vì thế kín đáo quân sự), tuy nhiên Cửa Hàng chúng tôi khá phần đông (lũ, bọn) và trình độ chuyên môn văn hoá còn thấp (chưa biết chữ), trình độ chuyên môn quân sự chiến lược cũng không vừa ý (súng phun ko quen), tuy nhiên Cửa Hàng chúng tôi đem hăng hái cách mệnh, đem ý chí pk và đặc biệt sáng sủa (lòng vẫn mỉm cười vui sướng kháng chiến).
Bằng giọng tự động trào chan chứa hóm hỉnh, thi sĩ vẫn tự động trình làng về đồng group của tớ vừa vặn chuẩn chỉnh xác, vừa vặn thực bụng và dễ thương biết bao. Những loài người ấy vừa vặn kể từ luống cày bước rời khỏi, kể từ sau luỹ tre thôn bước cho tới cũng hệt giống như các người đồng chí vô thơ Chính Hữu, kể từ nước đậm đồng chua, kể từ khu đất cồn cày lên sỏi đá, tụ luyện về phía trên theo dõi một giờ đồng hồ gọi linh nghiệm và trở nên đồng group. Ngoài niềm tin sáng sủa và ý chí pk giải hòa dân tộc bản địa, giải hòa giai cung cấp, bọn họ đa số chả đem chuẩn bị, tranh bị gì xứng đáng kể:
Lột Fe đàng tàu
Rèn thêm thắt dao kiếm
Áo vải vóc chân không
Đi lùng giặc tấn công...
Tôi không tồn tại cứ liệu vô tay nhằm minh chứng bài bác thơ được viết lách vô năm 1948, tuy nhiên tôi đem câu thơ của Hồng Nguyên phân tích điều đó:
Ba năm rồi gửi lại quê hương
Nếu tính kể từ mùa Thu Tháng Tám 1945, thân phụ năm rồi gửi lại quê nhà, ắt cần là năm 1948, nhưng mà cũng ngày thu nữa bại. Sao vậy? Bởi vì thế cho tới những ngày kỷ niệm cách mệnh, những thi sĩ mới mẻ hoặc thực hiện thơ! Thơ nhằm in báo, thơ nhằm tuyên truyền, rất cần được trúng khi, chứ sao!
Trong cuộc tiến quân liên hồi của đoàn quân ấy, thỉnh phảng phất vô tâm trí từng người, hình hình họa quê là cũng hiện thị lên vô nỗi nhớ:
Mái lều gianh
Tiếng mõ tối trường
Luống cày khu đất đỏ
Ít nhiều người bà xã trẻ
Mòn chân mặt mày cối gạo canh khuya
Nói theo dõi ngữ điệu năng lượng điện hình họa, đấy là một đoạn phim “phục hiện” đem mức độ bao quát và ám ảnh đặc biệt cao. Cú máy đặc miêu tả gót chân người bà xã trẻ:
Mòn chân mặt mày cối gạo canh khuya
Cái tình thương lưu giữ thiết buông tha nhức đáu chỉ thao diễn miêu tả vì thế hình, một khuôn hình đặc miêu tả, tài vậy thay! Và đấy là phim câm, phim ko lời!
Cuộc tiến quân vẫn nối tiếp, với những gian truân, nhọc mệt nhằn, tuy nhiên cũng chan chứa sáng sủa phấn khởi, đem lúc còn mộng mơ nữa, nếu mà được bắt gặp “mấy o thôn phái nữ cuối nương dâu”, nếu mà, vô khi ngủ ở sống lưng đèo, những người dân bộ đội trẻ em thì thầm bù khú về bà xã con cái và cười thật tươi, mỉm cười cho tới vang ruộng bắp:
Chúng tôi đi
Nắng mưa sờn mép thân phụ lô
Tháng năm chúng ta nằm trong thôn xóm
Nghỉ lại sống lưng đèo
Nằm bên trên dốc nắng
Kỳ hộ sống lưng nhau ngang bờ cát trắng
Quờ ngán lần khá lạnh lẽo tối mưa
- Đằng nớ bà xã chưa?
- Đằng nớ?
- Tớ còn ngóng độc lập
Cả lũ mỉm cười vang mặt mày ruộng bắp
Nhìn o thôn phái nữ cuối nương dâu...
Sang đoạn thơ loại nhì, bài bác thơ banh rời khỏi với những câu thơ lâu năm rộng lớn, thể hiện tại sự xúc tiếp và rộng lớn vượt lên trước của đoàn quân với quần chúng và nước nhà. Tầm đôi mắt không ngừng mở rộng rộng lớn, linh hồn không ngừng mở rộng rộng lớn và nhờ thế lòng sáng sủa, yêu thương đời cũng càng thêm thắt phơi bầy phới. Bao nhiêu gặp mặt, xúc tiếp, từng nào cảnh sắc, nếp sinh hoạt ở từng miền quê lũ lượt ùa vô thơ giống như các cánh phim toàn rộng lớn. Lời thơ thanh bay, thư giãn, khá thở điệp trùng, cuồn cuộn:
Chúng tôi lên đường đem cuộc sống lưu động
Qua nhiều điểm ko lưu giữ không còn thương hiệu làng
... Tôi lưu giữ bờ tre dông tố lộng
Làng xuôi thôn ngược cái rạ như nhau
Tình quân dân cá nước giản dị nhưng mà vô nằm trong thắm thiết, ngay gần gũi:
... Có giờ đồng hồ gà gáy sớm
Có “khai hội, đòi hỏi, hóa học vấn”
Có u già nua bắt rận mang đến những người con xa xôi...
Trăng lên luyện họp hát om ngôi nhà.
Bao nhiêu kỷ niệm về những nông thôn, về những loài người và những tấm lòng thơm sực thảo của những miền khu đất kỳ lạ vẫn in đậm vô linh hồn người đồng chí. Những kỷ niệm ấy tiếp tục vĩnh viễn ko nhạt lờ mờ theo dõi năm mon, cũng chính vì nó rõ ràng, nó hiển hiện tại trước đôi mắt tao như sờ thấy được:
Tôi nhớ
Giường kê cánh cửa
Bếp lửa khoai vùi
Đồng chí nứ vui sướng vui
Đồng chí nứ dạy dỗ tôi dăm tối chữ...
Tuy nhiên, đàng tiến quân còn lâu năm, sau những khoảnh khắc nghỉ dưỡng, đoàn quân lại lên đàng, lặng lẽ vào trong 1 tối trăng lu, “nòng súng nghiêng nghiêng, đàng hao mòn thấp thoáng”. Các anh rời khỏi lên đường vì thế trọng trách áp lực nhưng mà nước nhà giao phó mang đến, tuy nhiên tấm lòng còn ở lại:
Chúng tôi lên đường lưu giữ nhất câu ni
Dân bọn chúng di động nhấp lên xuống lắc:
“Độc lập, lưu giữ rẽ viền đùa ví chắc!”
Câu thơ ấy chợt khêu gợi lưu giữ cho tới câu thơ đặc biệt hoặc, đặc biệt đồng vọng của Hoàng Trung Thông:
Các anh tiếp cận lúc nào trở lại
Xóm thôn tôi trai gái vẫn trông mong...
(Bộ group về làng)
Và một nằm trong tận hưởng của thơ Hữu Loan:
Một thôn xa xôi nho nhỏ
Đẹp như điểm hứa hò
Có song lòng gắn bó
Những điều ko thổ lộ...
(Những thôn lên đường qua)
Cái tế bào típ: Những người bộ đội tiến quân - Những thôn xóm trải qua - Những kỷ niêm thôn thôn - Hẹn ngày quay về, tao gặp gỡ thật nhiều vô thơ kháng chiến chống Pháp thời kỳ đầu.
Tuy nhiên, nằm trong tế bào típ ấy, ở từng thi sĩ thể hiện tại từng không giống và đem những thành công xuất sắc không giống nhau. Với Nhớ của Hồng Nguyên, bằng sự việc bạo dạn trả ồ ạt giờ đồng hồ khu vực và khẩu ngữ vô thơ, bằng sự việc gửi hẳn thư từ giọng dìm thanh lịch tiếng nói, ông vẫn thêm phần thực hiện mang đến thơ Việt gửi hẳn qua một nội hàm và đua pháp mới mẻ.
Chính chính vì vậy, bài bác thơ Nhớ của Hồng Nguyên mãi mãi là viên ngọc sáng sủa vô nền đua ca nước Việt Nam tân tiến. Điều thú vị nhất là, chỉ việc đem phân cảnh rồi tảo phim, tất cả chúng ta sẽ sở hữu được một bộ phim truyện thương hiệu là Nhớ. Tôi tin cậy là đặc biệt hay!
Lộ tòng kim dạ bạch,
Nguyệt thị cố quốc minh.